Hai chị em vẫn cứ say sưa nói chuyện và Nam cảm thấy có cảm giác như khí hậu đang lạnh hơn. Đưa mắt ra nhìn những dãi sương mù giữa trưa như đang quấn lây những tảng đá lớn, quấn lấy những rặng cây khi xe ngang qua. Vậy là Bảo Lộc sáng nay có mưa để dư âm lại cơn mưa là sương mù dày đặc, những chiếc xe Sài Gòn- Đà Lạt lên xuống cũng phải bật đèn pha sương mới nhìn thấy nhau khi muốn vượt qua hay là đang chạy đối diện. Nghĩ cũng lạ, Nam ngồi xe máy lạnh từ lúc lên xe thì ắt cái khí hậu cũng phải quen với cơ thể mình chứ sao lại có thể chuyển biến như vậy được. Đây phải là một điều mà Nam phải “ nghiên cứu” khi mình về nhà, sẽ hỏi những người lớn hơn mình trong những chuyến đi xa vào những nơi khí hậu chuyển giao như thế này. …Chị Vân đã gọi điện thoại về nhà nhờ người nhà ra đón, chắc chị cũng đi tuyến xe này nhiều lần rồi hay sao mà chị dặn người nhà khoảng 15 phút nữa là đến chợ Tân Bùi. Chị sẽ xuống xe tại đó, còn Nam thì khác. Những lần đi xe về nhà hay là từ nhà lên, Nam thường đứng ở Nghĩa trang liệt sĩ Bảo Lộc chờ xe cũng như là xuống xe. Lát nữa Nam cũng xuống xe chung với Chị Vân ngay chợ Tân Bùi và cờ người nhà chị ra đón chị.
Vừa xuống xe chưa kịp thở, hai anh xe ôm chạy từ đằng xa tới như đang gành giật lời mời của nhau. Họ lôi, họ kéo người mà cứ như là lôi kéo khách đi xe Bắc – Nam lên xe đi gấp kẻo trễ giờ về đón giao thừa ấy. Chị Vân như gắt lên khi anh xe ôm cứ đòi ôm bao gạo của chị đặt lên xe. Với Nam, chẳng một lời nói nào, Nam chỉ lắc đầu và đứng có ý chờ người nhà Chị ra rồi cũng đi xe ôm vào nhà thôi. Chợt Chị đưa tay vẫy vẫy và quay sang nói với Nam.
- Em gái chị đó, nó tên Ánh.
- Dạ!
Chỉ nói được một chữ “dạ” mà cặp mắt Nam cứ dán vào cô bé, người con gái mà Chị đã kể với Nam là đang học Lê Thị Pha dưới Đại Lào đây. .. Bê phụ Chị đặt bao gạo phía trước xe và đứng nhìn Chị Vân chở Ánh về, Nam kêu Anh xe ôm trẻ còn đứng gần.
- A chở em vào Tân Châu nha!
- Tân Châu khu nào? Làng dân tộc phải không?
- Dạ đúng rồi anh, làng dân tộc sau lưng nghĩa trang liệt sĩ ấy.
- Mười ngàn.
- Dạ được.
Từ chợ mà vào đến nhà Nam nếu tính theo đường chim bay thì chẳng là bao nhiêu, khoảng hơn 200 mét mà thôi. Ấy vậy mà nếu như đi theo đường chính thì cũng gần hai kilomet . Không như những con đường ở Bình Giả, dọc ngang đều có thể về nhà từ những đường ngắn nhất theo hình bàn cờ. Đằng này, ở đây tuy người dân sống cũng đông nhưng đường xá lại ngoằn ngèo rắc rối. muốn đi nhanh thì phải tắt vào vườn nhà này, bếp nhà nọ. Nếu không cận thận sẽ bị chó nhà người ta rượt cắn cũng nên…… Trả tiền cho anh xe ôm, nhìn căn nhà chẳng có gì là thay đổi. Mở cửa bước vào nhà Nam có cảm giác như mình đã xa căn nhà này như mấy tháng rồi chứ không phải chỉ hơn ba ngày. Trong khi mọi thứ vẫn như cũ, chiếc Cub81 vẫn nằm đó, những bộ đồ đi học trước khi về quê treo ở phòng khách vẫn y nguyên. Bước xuống bếp rửa mặt cho tan đi cái mệt suốt một chặng đường từ dưới Vũng Tàu lên đây, rồi sẽ cố ngủ một giấc thật ngon vì 2 ngày nữa là Nam sẽ đi học lại theo thời khóa biểu nhà trường rồi….
Bị thức giấc bởi tiếng chuông điện thoại, chạy xuống phòng sinh hoạt cầm máy thì là Dì của Nam gọi. Mà sao Dì lại biết hôm nay Nam lên mà lại gọi nhỉ vì hôm có nhắn sẽ về quê và theo dự tính là mai Nam mới lên, vậy mà Dì cũng biết, chắc là Dì có gọi về nhà nên biết Nam hôm nay đã lên Bảo Lộc rồi.
- Con lên lâu chưa Nam?
- Dạ con lên lúc trưa, đi xe mệt quá nên con nằm ngủ quên, Dì mà không điện thoại chắc con ngủ tới khuya luôn!
- Vậy là sáng nay con đi xe Vũng Tàu – Đà Lạt àh? Mà đã nấu cái gì ăn chưa đó?
- Dì gọi con mới dậy chứ con chưa nấu chi hết. Khi sáng con đi xe tuyến Dì ơi.
- Coi mà nấu chi ăn đi, tháng tới Dì về vài ngày rồi Dì đi tiếp, coi mà ăn uống nghe con.
- Dạ lát con ra ngoài ăn cơm luôn, Dì cũng giữ sức khỏe nhé! Con cúp máy nha!
- Ừ, chào con!
- Con chào Dì! Dì cho con gửi lời thăm Dượng nữa nha Dì!
- Cảm ơn con, chào con!
Căn nhà này Di của Nam sau khi Giải phóng đã lên trên này mở lớp dạy trẻ. Trước kia Dì của Nam là một Ma Sơ, khi lên trên này không biết sao Dì lại mở lớp dạy trẻ rồi dần dần Dì không còn tu nữa và Dì cũng lấy Dượng là một người đi tu và hai người lấy nhau khi cũng hơn 50 tuổi rồi. Khi vừa học hết cấp 2 dưới Bình Giả, Dì xin Ba mẹ cho Nam lên trên này ở với Dì và Dượng cho đỡ buồn, cũng là muốn Nam tránh xa bạn bè chỉ biết quậy phá và làm buồn lòng Ba Mẹ. Khi nam lên ở trên này, Dì Nam không biết vì bệnh gì mà bệnh viện Bảo Lộc khuyên Dì nên xuống sài Gòn chữa trị. Dượng phải thường xuyên đưa Dì xuống Sài Gòn rồi lại phải về lại Bảo Lộc, dần dần Dượng và Dì ở dưới đó luôn vì cứ đi lại cũng bất tiện cho việc theo dõi bệnh tình của Dì. Từ đó Nam sống một mình trong căn nhà rộng thệnh thang, thời gian đầu Nam cũng buồn lắm nhưng riết rồi cũng dần quen, vì nhà Dì có một bộ Amly cùng hai cặp Loa cổ khá lớn nên những lúc buồn buồn Nam thường dùng cái Cdbox của mình mở nhạc inh ỏi cả một khu xóm. …
Hôm nay vẫn chưa phải đi học nên Nam tự thưởng cho mình có thể ngủ nướng đến gần 8 giờ sáng, bằng cách hẹn giờ đồng hồ báo thức lúc 7 rưỡi. Bước xuống giường mà cơn ngái ngủ vẫn hành hạ Nam, đi xuống nhà vệ sinh răng miệng xong Nam pha cho mình một tô mì, dự tính hôm nay sẽ tìm qua nhà Chị Vân chơi như đã hứa với Chị hôm qua khi còn trên xe khách. .. Việc tìm nhà Chị Vân không phải dễ, tuy là hai cái đuôi vườn cùng chung nhau cái bờ rào. Nhưng việc tìm nhà Chị thì thật là khó, khu bên nhà Chị Vân người ta cũng ở san sát nhau chứ không như khu bên này. Nam chạy chầm chầm để xác định cái căn nhà nào sẽ là có cái đuôi sát đuôi vườn bên Nam thì Nam sẽ rẽ vào. Không biết trời xui đất khiến thế nào, lúc chạy ngang nhà Chị Vân cũng là lúc cô bé Anh đang quét lá trước sân. Cái dáng không thể nào lầm lẫn được, quay đầu xe lại Nam gọi:
- Ánh, có phải Ánh không?
Cô bé như nhận ra Nam nên vửa ngẩng đầu lên đã nở với Nam một nụ cười thật duyên, pha một chút ngượng ngùng thay cho lời chào. Không cần đợi người nhà có ý mời vào chơi hay không, Nam chạy thẳng xe vào sân.
- Nhà Ánh đây hả?
Có lẽ từ hôm qua về Chị Vân có nói về Nam, người bạn cùng tuyến xe từ dưới Vũng Tàu lên nên khi vừa hỏi xong thì Ánh cũng bắt bẻ ngay.
- nếu không phải nhà Ánh thì nam nghĩ là quét lá cho nhà ai đây?
Gãi gãi đầu chưa biết trả lời thế nào thì may mắn thay Chị Vân từ nhà trong đi ra. Vừa trông thấy Nam Chị kêu:
- Nam, qua lâu chưa Em?
- dạ em vừa qua tức thì, Ánh chỉ nhà cho Em đấy.
Liếc sang Ánh Nam nói như để trả thù lại câu hỏi bắt bẻ lúc nãy.
0 Nhận xét
Nếu thấy bài viết này có ích và thú vị, sao mình không viết Comment nhỉ?