Tiên thường rất hay về quê và đi hành hương đây đó cùng các hội đoàn. Mỗi khi có ai nói đến chuyện đi hành hương là nàng đăng ký đi theo, tour LaVang hay cùng hội đi khắp mọi nơi. Tiên bảo:” phải đi cho hết đất nước mình, chỉ đất nước của mình thôi cũng đủ để chất chứa biết bao là cảm xúc, những điều sau này còn có thể nói với con cái của mình nữa.”
Ngược lại với Tiên thì tôi lại rất lười đi, chẳng qua trước kia tôi làm chăm sóc khách hàng khu vực cho một công ty viễn thông, phải đi giới thiệu các gói cước mới đến khách hàng, phải theo học các khóa huấn luyện,… Cho đến khi lấy vợ thì tôi mới xin chuyển về làm ở cục và chăm sóc khách hàng tại trung tâm thì thời gian rãnh rỗi hơn, Tôi ở nhà thường xuyên hơn.
Hồi mới cưới Tiên, tôi phải mất rất nhiều thời gian mới quen được với cuộc sống vợ chồng mà vợ thường hay vắng nhà vào những dịp cuối tuần, có khi cũng gần một tháng. Ấy thế, tôi như quen lại với cảnh ngủ một mình trên chiếc giường rộng thênh thang. Quần áo giặt xong chỉ cần mặc mà không cần ủi cho thẳng nếp, tốn thời gian. Tiên vắng nhà, trong nhà tôi luôn sẵn thùng mì gói, lúc nào đói chỉ cần đổ nước sôi vào là xong một bữa ăn. Tiên tin tưởng vào chồng mình mà không nghĩ rằng vào một ngày nào đó nàng thường xuyên vắng nhà Liên xuất hiện.
Liên là mối tình đầu của tôi. Mối tình đầy ắp sự rung động của một chàng trai mới lớn nơi xứ lạnh, và nó đã để lại cho tôi biết bao kỷ niệm không thể nào quên. Liên có dáng người nhỏ nhắn và nước da hơi ngăm, nước da của người con gái nơi đón nhiều gió biển. Nàng lên trên này đi học và ở trọ khu tập thể sinh viên sau nhà thờ Bảo Lộc. Ngày đó, lớp tôi có một nhóm con trai thường hay la cà sau những buổi chiều học về. Như một thói quen khó bỏ, sau khi đạp xe chạy hết mấy vòng bờ hồ đùa giỡn, mấy thằng lại quay về quán bánh đa mắm bên hông nhà thờ. Đây cũng là con đường dẫn vào khu nhà trọ sinh viên mà Liên đang trọ học. Lũ con trai thường kéo hai chiếc bàn nhựa lại ngồi chọc ghẹo các cô gái đi học về.
Hôm đó Liên chạy chiếc xe đạp mini Trung Quốc ngang qua chỗ chúng tôi đang ngồi. Vì sợ lũ con trai chọc ghẹo nên nàng cố gắng đạp thật nhanh, không ngờ chiếc guốc trật khỏi bàn đạp khiến nàng bổ nhào về phía trước, chiếc xe đỗ ngay chỗ tôi ngồi. Theo phản xạ tự nhiên, tôi đứng dậy đỡ Liên và có cảm giác như tôi đã làm nàng té. Tất nhiên là bọn con trai cùng ồ lên cười, vỗ tay giòn giã. Giống như là đang cổ vũ cho một buổi liên hoan văn nghệ trong trường, mà nhân vật chính trong tiết mục đó là tôi và Liên.
Tôi quen Liên từ cái nhiệm vụ dắt xe đạp vào nhà gần đó và mượn chiếc búa đập lại cái tay lái bị cong. Tình yêu của sinh viên đến thật lạ lùng, chỉ với một tay lái xe đạp bị cong. Mấy thằng bạn thường hay ghẹo tôi, may mà cái xe đạp của Liên cong tay lái chứ nếu như cái áo len của Liên vô tình bị rách chắc tôi phải cởi áo len đem cho Liên mặc. Mặc dù hôm hôm đó bị mấy thằng bạn trêu chọc, nhưng khi đỡ Liên dậy và được nắm bàn tay mềm mại người con gái , cái nắm tay kỳ diệu đó đã làm trái tim tôi rung lên, bỗng dưng rộn rang và rộn ràng theo suốt cuộc đời tôi.
Tình yêu khờ khạo của Tôi và Liên kéo dài chỉ hơn một năm. Đến cuối niên học thì Liên về quê, quê của Liên tận Vũng Tàu với những bãi biển thật đẹp. Có núi lớn với tượng KiTô Vua, có Bãi Dâu với 14 chặng đường Thánh Giá, có tượng Thích Ca Phật đài thật lớn,…
Liên như reo lên khi nhìn thấy tôi đang ngẩn ngơ ngắm vườn chè còn đọng những giọt sương mai.
- Anh, anhNamphải không?
Tôi có thể quên những gì đã xảy ra, quên gương mặt và dáng đi của nhiều đứa bạn từ trước đến giờ. Nhưng Liên từng làm trái tim tôi rung lên, từng khiến tôi hân hoan cũng như những lần suýt nữa phải nợ lại môn học của thời sinh viên. Dù là cuộc sống đã xô đẩy chúng tôi về hai nơi, hai bến bờ thật xa. Giờ gặp lại Liên, trong lòng tôi như đang muốn dậy lên cơn sóng dữ…- Em khỏe không?
Vẫn là câu hỏi như thế mỗi lần gặp Liên 10 năm về trước. Và giờ đây, ngay lúc này tôi vẫn như thế mà không thay đổi được. Điều làm tôi bất ngờ và không thể che giấu nổi xúc động, tôi không thể tưởng tượng rằng có thể gặp Liên lúc này. Trong một khung cảnh đẹp và nên thơ.
Liên hỏi:
- Vợ anh đâu mà anh ở đây lúc này?
- Đang đi hành hương ngoài Bắc.
Tiên lại đi hành hương. Tiên bảo:” Lang Vang lần này có lễ kỷ niệm 210 năm , sẵn dịp Ba Mẹ cũng đi nên em sẽ về đi chung với ba mẹ, sau đó em sẽ ra Bắc, về quê ông bà một lần cho biết anh à!” Những lần trước, tôi chỉ thờ ơ lúc Tiên nói sẽ đi đâu đó và ra ngoài sân ngắm hàng hạt đĩnh, những chậu túc cầu tôi chăm sóc , đưa về từ những cửa hàng trên Đà Lạt. Trong vườn hoa của tôi còn có một non bộ nho nhỏ , một hồ cá được hình thành từ một chậu cảnh cũ. Tôi thường đặt vào đó những viên sỏi nhỏ lấy về từ những dòng suối, từ những bãi biển. Mỗi viên sỏi đều được tôi ghi khắc ngày tháng nơi tôi có được nó. Tôi xem nó như báo vật, như là của quý mà tôi đã nghe ai đó nói rằng, những viên sỏi được mài dũa từ nước có những hình thù khác hẳn và gọi nó là suiseki.
Tiên đi, tôi lại lao vào cuộc tình cũ mà bây giờ nó hấp dẫn hơn, lạ lẫm hơn và đầy sức quyến rũ hơn. Liên ly dị chồng đã hai năm rồi, giờ đây một mình nuôi con nhỏ với công việc nhàn hạ là một giám đốc khu du lịch và cũng đang là một cổ đông trong khu nghỉ dưỡng chung với ba mẹ của thằng bạn tôi. Nơi tôi và Liên tình cờ gặp lại nhau. Tôi chẳng thể hình dung được rằng là sau hơn 10 năm , từ cái thuở còn dại khờ chỉ dám nắm tay mà chưa một lần đặt được nụ hôn lên đôi môi thanh xuân của Liên, nay tôi lại có trọn Liên trong lòng.
Tiên đi vắng, trước kia tôi thường để sẵn cho mình thùng mỳ gói để ăn thay cho những bữa ăn vợ vắng nhà, còn bây giờ là những bữa ăn riêng tư của tôi và Liên. Tôi cũng khép lại cánh cửa, bỏ vài bộ quần áo vào cái cặp táp mà hằng ngày tôi đặt trong đó cái máy tính và sổ sách. Giống như tôi đi chăm sóc khách hàng khác huyện. Tôi đến khu du lịch của Liên, nơi Liên đang ở.
Liên nói:
- “ Em không ngờ lúc em cô đơn, buồn bã nhất thì anh lại xuất hiện”.
Tiên gọi về cho tôi trong tiếng ồn ào như một khu lễ hội nào đó mà Tiên đang tới. :” Mai em ra Nghệ An với ba mẹ, hôm nay em mới cầu nguyện xin cho chúng mình có một đứa con. Dù sao thì vợ chồng mình cũng nên có một đứa con cho vui cửa vui nhà anh à”. Tôi như dỗ dành Tiên:” miễn sao em vui và cảm thấy thoải mái là được. Anh có thể tự lo cho bản thân khi em vắng nhà mà!” Rồi tôi lại ôm Liên vào lòng mà quên mất đi hình bóng Tiên. Vợ mình!
Thời gian cứ thế trôi đi thật êm đềm. Tình yêu của tôi giờ đây đong đầy cho cả hai phía. Một là vợ, một là người tình. Tôi đang chơi trò chơi hai mặt, hồn nhiên giữa tình yêu xưa và Tiên, người vợ đã cùng tôi vượt qua bao nhiêu là khó khăn, bao nhiêu gian khổ để hôm nay có được một mái ấm đầy đủ tiện nghi, không thua gì bao cặp vợ chồng khác. Rồi Tiên cũng giảm bớt những chuyến đi xa, những tour du lịch đây đó thì tôi lại thường xuyên vắng nhà.
Tôi nói dối Tiên:
- Dạo này công ty quyết định xuống cục, phân công anh đi công tác ở các huyện và những tỉnh trong khu vực.
Là tôi lại đi, qua những chuyến đi xa gần cùng Liên. Tôi lại mang về những viên suiseki ghi rõ ngày tháng và nơi tôi và Liên cùng nhau. Theo thói quen là cứ khoảng 7 giờ tối tôi gọi cho Tiên: “ Em ăn gì chưa vợ yêu của anh? Anh chuẩn bị đi ăn đây và công việc của anh vẫn tốt em à!” Tôi nói dối vợ tôi mà không hề ái ngại khi bên cạnh Liên, đôi khi nó lại là thói quen lúc nói dối vợ mình.
Tôi nói dối Tiên mà cứ như tôi mang lại cho em những viên kẹo bọc đường, những lời nói dối như được phủ một lớp chocolate tặng vợ tôi. Căn nhà nhỏ của tôi và Tiên vẫn yên ấm, ngoại trừ dạo này tôi hay đi xa hay là công tác mấy ngày ở các tỉnh. Có khác chăng là chung quanh non bộ mini của tôi càng ngày xếp càng dày những viên đá mà tôi vẫn thường gọi là suiseki. Những viên đá tôi nhặt về từ các bãi biển, những dòng suối ở các khu du lịch. Mỗi viên đá tôi đều ghi ngày tháng nơi tôi đã đến. Tất nhiên Tiên cũng không biết những ngày tháng và nơi chốn đó là một bí mật của tôi và Liên.
Buổi tối hôm ấy trăng thanh gió mát, gió thổi lộng vào hàng phát tài trước nhà, Liên báo cho tôi biết nàng vừa ký được một hợp đồng mới dưới Vũng Tàu. Là Liên phải xuống dưới đó lo cho công việc ít nhất cũng hơn một tháng . Tôi dự định vài hôm nữa, khi sắp xếp công việc ở cục ổn định tôi cũng sẽ xuống Vũng Tàu cùng Liên.
Tiên bảo, tối nay sẽ nấu một bữa cơm thật ngon mừng kỷ niệm ngày chúng tôi cưới nhau. Bữa cơm chỉ hai vợ chồng chúng tôi. Đã lâu rồi tôi mới ăn một bữa cơm thật ngon do chính tay Tiên nấu và chúng tôi cũng đã cùng nhau uống cạn cả một chaiChampagne. Tiên bảo: “ Em muốn tặng anh một món quà” .
Tiên đưa cho tôi một chiếc hộp nho nhỏ nhưng nó rất nặng. Tôi mở chiếc hộp ra và nghĩ đây chắc cũng là một cục đá Tiên tặng tôi, viên đá ghi dòng chữ kỷ niệm ngày cưới. Trong chiếc hộp là một viên đá màu đen với những vân vàng rất đẹp và trông cũng rất quen. Khi nhấc viên đá lên thì bên dưới có ghi với nét chữ của Liên : “ Vũng Tàu, …” bên dưới là ngày tháng tôi và Liên bên nhau.
Viên đá này chính tay tôi mua của một người dưới Vũng Tàu và đưa cho Liên tại một quầy lưu niệm nơi đó. Liên đã ghi những ngày tháng và nơi có tôi mà nàng đã để quên lại. Tôi cũng đã quay lại tìm nó nhưng viên đá đã biến mất, cứ nghĩ một ai đó đã nhặt được và cất làm kỷ niệm.
Tôi nhìn Tiên. Tiên cũng nhìn tôi.
Mặc cho sự xấu hổ khiến gương mặt tôi đỏ lên. Tiên nói:
- Dù thế nào đi chăng nữa thì anh cũng là chồng em, em không để mất anh đâu.
Caibang
( Dựa theo những viên sỏi được ghi tên)
0 Nhận xét
Nếu thấy bài viết này có ích và thú vị, sao mình không viết Comment nhỉ?