Nam thoải mái ngồi một mình với hai chiếc ghế rộng thênh thang
trên chuyến xe Vũng Tàu – Đà Lạt. Trời đã sang thu nên có lẽ hành khách đi Đà Lạt cũng ít hơn những mùa
khác trong năm, phải chăng người dân Vũng Tàu không muốn lên thăm Thành Phố hoa
vào mùa này, vì mùa Thu ở Đà Lạt thường hay có sương mù và mưa phùn khiến cho
những chuyến du lịch của họ trở nên tẻ nhạt chăng? Đang miên man suy nghĩ về những ngày sắp tới
lại phải lủi hủi một mình sáng thức dậy sớm lo ăn uống chuẩn bị đi học, rồi
trưa về cũng phải tự lo cho mình bữa
trưa thật uể oải…. Chợt xe dừng lại cùng với những tiếng lao nhau của mấy anh
lơ xe :
-
Đà Lạt không? Giờ này hết xe rồi đó!
-
Dạ, Anh xách dùm em bao gạo.
-
Gạo nữa àh? Lát tính thêm tiền bao gạo nha. – A phụ xe cằn
nhằn.
-
Thì tôi trên xe chứ có biến mất đâu mà anh phải lo.?
-
Thôi nhanh lên xe, trễ giờ rồi.
Thường là vậy, người ở đây lên Lâm Đồng
sinh sống hoặc lên thăm người thân
thường hay mang theo gạo. Bởi đa số người ở đây thường nhà có ruộng vườn,
trồng lúa và các cây lương thực mà trên Lâm Đồng khó trồng. Ngược lại, những
chuyến xe ngược lại thì lại bắt gặp những bao Susu, cải bắp, khoai tây, trà và
nhiều loại hoa khác nhau.
Người phụ nữ với túi xách xinh xinh
bước lên xe và tiến lại một ghế trống nơi Nam ngồi, nở một nụ cười:
- Ghế này có ai ngồi không không em?
- Dạ không chị ơi.
- Vậy tôi ngồi đây nhé!
Vừa nói xong, chị liền đặt cái túi
xách xuống ghế ngồi cạnh bên Nam
khi mà Nam
chưa kịp trả lời có muốn ngồi chung cùng chị không. Từ lúc để ý chị lên xe đến
lúc này, Nam
thấy chị trông quen quen. Đặc biệt là giọng nói của chị rất đặc người Bùi Chu,
giọng nói rất giống với những người ở cái làng Tân Bùi nơi Nam đang sống và học. Xe đả chuyển
bánh mà những anh lơ xe còn đứng như chờ còn khách nào đến muộn hay không, để
khi xe chạy được một quãng xa rồi mới chạy theo và nhảy lên xe một cách điệu
nghệ cứ như những người nhảy tàu vậy.
- Tôi là Vân.
Bất chợt cô
gái quay sang nói với Nam , như bị giật mình bởi câu nói của cô gái nên
vừa quay lại Nam
cũng trả lời như một người nãy giờ vẫn
đang nói chuyện.
- Dạ em tên là Nam , năm nay em
18 chị à!
- Chị năm nay 26 tuổi rồi, mình cứ
xưng hô chị em đi ha. – cô gái trả lời.
Suốt quãng đường, Nam và chị ngồi nói về những nơi
mình đã sống, đã đi qua và những cảnh đẹp quê hương mỗi người. Qua những câu
chuyện chỉ bị ngắt ngang bởi những lúc hành khách bắt xe dọc đường lên tìm ghế
ngồi khiến cho mọi người phải chú ý, Nam
đã biết được chắc chắn rằng Chị là người sống cùng xóm với Nam . Đúng ra là khoảng vườn phía
sau nhà Nam và nhà chị chung
với nhau một cái hàng rào, vậy mà hơn một năm theo học ở Bảo Lộc Nam
chưa một lần gặp chị cũng như là không biết ai ngoài khu vườn ấy. Cũng đúng
thôi, vì khu Nam sống, người
Kinh và người dân tộc K’Ho sống chung với nhau, đối diện nhà Nam không phải người kinh, hai bên nhà Nam
cũng là người dân tộc K’Ho. Hơn một năm nay, ngoài những ngày đi lễ nhà thờ thì
với Nam ,
sau khi đi học về là chỉ ở trong nhà. Ngoài học bài vở thì Nam chỉ còn biết nghe nhạc, đọc hàng trăm thứ
sách truyện, đọc đi đọc lại mà Nam
không cảm thấy chán, khu vườn sau nhà thì một tuần Nam chỉ ra hai lần để hái chè đem
bán và làm cỏ khu vườn. Tiền mỗi lần hái chè cũng chỉ mấy chục ngàn, có khi
cũng hơn được trăm ngàn, đủ để Nam
đổ xăng xe đi học và mua thuốc lá hằng ngày.
Ngồi nói chuyện với Chị thật say
sưa, không biết vì lý do gì mà Nam cảm thấy mình và chị Vân như thật gần gũi,
cứ như là hai người đã quen nhau lâu lắm rồi. Khiến cho những câu chuyện như
không có hồi kết mà chỉ tạm ngừng lại khi xe chợt ghé vào một quán cơm dưới
chân đèo. Lúc này Nam
mới nhận ra là đã quá trưa rồi, mới còn lúc nãy mình lên xe mà giờ đã lên đến
đèo, ghé vào quán Hưng Phát 2 quen thuộc của tuyến xe Vũng Tàu – Đà Lạt. Theo
như Nam biết thì cái tên Hưng Phát này có đến 4 quán, trên Di Linh là Hưng
Phát, đối diện nhà hàng khách sạn Bảo Lộc là Hưng Phát 1, ở đây là Hưng Phát 2
và còn một Hưng Phát nữa là Hưng Phát 3 nằm ở Trảng Bom. 4 cái quán ăn này chắc
một ngày phải nấu hết 1 tấn gạo vì theo Nam thấy hành khách vào đây đa số
là ăn cơm là chủ yếu. trong khi lần nào ghé vào Nam cũng thấy khách thật đông, xe
ra vào nườm nượp. Vì sáng nay không ăn
sáng mà chỉ uống cà phê rồi lên xe nên giờ này Nam cảm thấy đói bụng, nam mời chị
cùng ngồi ăn trưa với mình sau khi đi vệ sinh.
- Cảm ơn Nam nha, Chỉ say xe nên không dám
ăn. Em cứ ăn đi.
- Vậy em mời chị uống nước nhé!
- Để chị mời em nước, Em mời chị cơm
rồi mà do chị không dám ăn.
Chị xuống xe và đi thẳng xuống nhà
vệ sinh, Nam
sau khi đi vệ sinh cũng lên ngồi kêu cho mình dĩa cơm trong khi chờ Chị Vân
lên. Khi cô bé nhân viên chưa mang cơm ra thì chị Vân cũng đến. Chị cùng ngồi
uống nước trong khi Nam
ăn cơm và chị ra ngoài trước tiện mua ít trái cây làm quà. Nam ăn cơm xong cũng
tranh thủ hút điếu thuốc vì trên xe mặc dầu rất thèm mà không dám hút, phần vì
nhà xe không cho hút thuốc, phần vì ngồi sát chị sợ chị nói học sinh mà lại hút
thuốc lá nên Nam cắn răng chịu đựng suốt quãng đường từ dưới đó lên đến trên
này. ….
Khi hành khách đã lên xe, bước vào
ghế mình vừa ngồi xuống Nam
quay sang hỏi chị:
- À, từ sáng giờ nói chuyện mà em
chưa biết chị Vân làm nghề chi.
- Chị dạy mầm non! Còn em, học trên
này em học trường nào vậy Nam ?
- Em học Lê Lợi chị ơi, trường dân
lập chị ạ!
Chị Vân quay
sang nhìn nam cười nói:
- Chị có đứa em gái đang học cấp ba
dưới Đại Lào, trường Lê Thị Pha đó em! Mai mốt qua chơi rồi chị làm mai cho.
- Chị cứ đùa, em đang đi học mà lại
học xa nhà, chị làm mai cho em rồi em ở luôn trên này sao?
- Nói vậy thôi, em cứ qua chị chơi
cho đỡ buồn, nhà chị cũng đông anh chị em với lại Ba mẹ chị cũng dễ nữa. Em cứ
qua chơi dần dần rồi quen, biết nhiều người, thêm nhiều bạn mà em!
- Hơn năm nay ở trên này em cũng
thấy quen quen rồi, nhưng nhất định mai phải sang nhà chị rồi còn xem bạn gái
tương lai của em nữa chứ!
- Ghê gớm chưa! Đúng là con trai
Vũng Tàu mồm mép ghê ta, mai qua nhé! Chị mai cũng đang ở nhà chứ chưa đi dạy.
0 Nhận xét
Nếu thấy bài viết này có ích và thú vị, sao mình không viết Comment nhỉ?