Gia đình Nam mấy ăm trước còn yên ấm, vợ Nam là một cô
gái xinh tươi, hiền thục, chịu thương chịu khó
và mang đậm tư chất của một người con gái Bình Giả … Nghe lời bạn bè qua
những cuộc nhậu thế nào , Nam bỏ vợ ở nhà đi buôn tận Campuchia. Chẳng ai biết
đi buôn gì mà kinh tế trong gia đình phất nhanh. Nam sắm đầy đủ tiện nghi trong
nhà, bộ bàn ghế chạm rồng khắc phụng, nào tủ lạnh, nào máy giặt, Nam còn sắm
them dàn karaoke mở hát suốt ngày. Có kinh tế, con người Nam khác hẳn đi, từ
dáng đi đến cách nói chuyện cũng khác trước , cứ như một con người vừa lột bỏ
khỏi cái xác cũ mà hàng khối người nhìn Nam với cặp mắt nể phục, biết nắm bắt
thời cơ làm ăn.
Một hôm, khi hai vợ chồng đang cùng nhau ngồi ăn trưa thì nhà có khách. Khách là một thiếu nữ Sài Gòn, son phấn lòe loẹt, ăn mặc nóng bỏng lắm cô gái trẻ ở Bình Giả dù có tiền cũng không dám mua để mặc.Nam nhận ra ngay cô gái mà sau những chuyến đi buôn ghé về Sài Gòn Nam đã bỏ tiền nuôi cô.Vợ Nam thì há hốc miệng chưa biết cô gái là ai mà ngang nhiên đi thẳng vào nhà đứng cạnh Nam.
- Xin lỗi chị, dài vắn gì thì tôi cũng nói ra mục đích tôi về đây hôm nay. Tôi và anh Nam đã thương nhau, sống chung với nhau cả gần năm nay và giờ tôi đã mang trong bụng đứa con của ảnh.
Vợ Nam như tái mặt, cặp môi run run chưa biết nói gì thì cô gái tiếp:
- Tôi cần anh Nam có trách nhiệm với tôi và con của anh ấy. Đúng hơn là tôi cần một người chồng và một mái nhà để sinh con. Nếu chị cảm thấy không phiền thì tôi có thể ở đây chứ?
Nam như biết mình đã sai, đã đi quá xa với những gì mình làm để gây nên chuyện ngày hôm nay. Một cái gia đình có thể vỡ tan tành như chiếc ly rơi từ bàn xuống nền nhà mà không thể chắp nối từ những mảnh vụn đó. Với vợ Nam, cô cũng dần trấn tĩnh lại sau những giây phút bàng hoàng từ khi cô gái bước vào và chỉ độc thoại một mình cô. Vốn là một cô gái sinh ra và lớn lên từ cái đất Bình Giả thân thương, mang sẵn trong mình tính thật thà và chút hiểu biết với lẽ sống đời thường này. Chị không nói gì mà dọn dẹp đồ dùng trên bàn rồi cùng Nam và cô gái ngồi xuống nói chuyện, ngay khi có Nam ở đây để đi đến một quyết định cuối cùng. Nên hay không nên để cô gái ở lại,Nam là chồng mình, còn cô gái này chỉ là một cô gái làng chơi sau những chuyến đi buôn về Nam dành cái thú vui đó bằng cách dùng tiền mua thân xác cô. Cùng là phận đàn bà với nhau nên vợ Namcũng hiểu rằng cô ấy cũng sẽ rất khó khăn khi sống một mình mà lại bụng mang dạ chữa. Vì chưa một lần mang thai, chưa hiểu được cảnh trống vắng và khát khao đàn ông như người khác. Lặng lẽ, chị cúi đầu đồng ý sự có mặt của cô gái Sài Gòn trong gia đình này cho đến ngày cô sinh xong đứa bé mà không cần nói thêm lời nào. Vì Nam từ nãy đến giờ không lên tiếng, anh đành để hết lại mặc chị quyết định.
Cái gia đình gần đây đã không còn tiếng nhạc xập xình, Vợ Nam vẫn ngày ngày ra đồng thăm vườn ngó ruộng như những ngày chưa có gì xảy ra. Mấy ngày nay Nam đi buôn chưa về. Cô gái Sài Gòn thì suốt ngày nằm nhà, diện hết bộ này đến bộ khác khiến cho bao chàng trai khi ngang nhà cũng liếc mắt đánh hơi, bà con lối xóm những người lớn tuổi khi trông cô cũng thấy nhức mắt nặng môi. Vợ Nam, tuy không nói gì nhưng trong lòng chị như quặn thắt, xấu hổ với bà con làng xóm với cái gia đình đang yên ấm bỗng nhiên tan vỡ. Nhiều khi chị nghĩ số của chị quả là quá bất hạnh, thời buổi này mà chị vẫn phải sống cái cảnh chia chồng với người khác. Thà sống trong một gia đình bình thường mà chồng mình của riêng mình thì vẫn hơn, vẫn đỡ nhục nhã hơn cảnh sống giàu sang, chẳng thua thiệt gì ai về kinh tế. Chị thu dọn đồ đạc của mình cho vào một cái túi sách, để lại cho Nam một bức thư ngắn và ra đi, thà đi thật xa mà không nhìn thấy, không phải sống kiếp chồng chung. Nhục!
Nam đi buôn về, lần này anh trúng mánh lớn. Cầm cục tiền trong tay thật to hí hửng lần này về sẽ sắm chiếc ô tô để xóm làng cũng phải lác mắt với thằng Nam này làm ăn mau phất.
Về đến nhà, không thấy vợ mà chỉ có lá thư còn để trong phòng. Sauk hi đọc xong lá thư mà chị để lại cho.Nam đau đớn tru lên như có ai đó cắt nhát dao vào mình. Cô gái “vợ hai” đỏng đảnh bước ra nói như tát vào mặt Nam.: “ Anh tiếc à? Anh sắp được làm bố rồi đấy! Cô ta có được gì cho anh thay vào tôi sắp đẻ cho anh đứa con?” Nam chỉ biết ngồi gục đầu xuống bàn mà nghe cô ta nói.
Mấy ngày sau đã thấy Nam lại loe xoe, số đời trớ trêu là thế. Vả lại thời này rồi còn sống lối sống duy tình chỉ tội rách việc, thiệt thân chứ có gì phải hối tiếc? … Nhiều khi mấy thằng bạn buôn cứ cười cười,Nam buồn và ám ảnh bởi những nụ cười nham hiểm ấy. Dẫu sao cô vợ bé này cũng chẳng cưới xin gì, chỉ ra xin cái giấy tạm trú mà thôi. Cô ả bụng đã to và cũng gần sinh rồi mà vẫn cứ ăn mặc hở trên lộ dưới như mời mọc dưới ánh mắt của mấy thằng trai làng cũng như những thằng bạn buôn mới của Nam.
Không lâu sau ngày vợ Nam bỏ xứ ra đi, cô vợ hai cũng đã sinh cho Nam thằng cu con bụ bẫm thì xóm làng thấy Nam đi đứng, ăn nói mất dần đi vẻ khệnh khạng của một kẻ lắm tiền nhiều bạc. Đời là thế, tâm tính con người cũng là thứ dễ hoán đổi. Nam cũng ít đi buôn mà suốt ngày ở nhà với thằng cu con, chăm chuốt những cây cảnh. Dạo này Nam đâm ra mê chơi cây cảnh! Những chuyến đi buôn gần đây Nam gán sang vai cô “vợ hai” mà không cần toan tính chuyện lời lỗ, dù gì thì cô ả đi về cũng giữ vốn lại đó cho những chuyến hàng sau. Cứ sớm ngủ dậy, chạy vòng quanh sân tập thể dục và chăm sóc những chậu cảnh. Càng ngày Nam càng lấy thú vui là chăm sóc và cắt tỉa nó thành những hình dáng mà Nam từng nhìn thấy.
Cô vợ đi buôn không biết thế nào mà thời gian gần đây có những chuyến đi gần cũng chẳng buồn về nhà, cứ phải vài ba ngày mới ló mặt về ngóNamvà thằng cu con rồi lại lên đường đi buôn.
Hôm nay, mấy anh bạn buôn cũ của Nam cùng với những mối đi buôn mới của cô vợ hai cũng về nhà Nam chơi.Namđược chuốc rượu tới say mềm và ngủ li bì cho đến sáng. Như thường lệ, không biết người thế nào. Sáng dậy Nam chạy vòng sân tập thể dục và quay sang chăm sóc vườn cảnh. Thấy phía sau chậu si lớn của mình chiếc võng nilon sao lại nằm ngoài này, đất dưới những chậu cảnh phẳng lỳ, những cụm cỏ bị dẫm đạp như tối qua có ai đó vật lộn trên nó. Nam sinh nghi …. Hèn chi tối qua có thằng bạn buôn mới của vợ hai cứ ngồi mãi cho đến lúc Nam đã đi ngủ mà vẫn chưa chịu về, bảo còn bàn chuyện làm ăn.
Từ đấy tiền bạc đi buôn gom góp cất trong tủ ngày càng vơi đi. Hỏi thì cô ta chỉ nói :” góp vốn làm ăn”. Nam gầm gừ trong bụng mà hỏi lại cho có hỏi:” Góp với thằng đấy phải không?” Với cặp mắt lạnh tanh, cô ta vặc lại Nam: ” Anh nên quên đi cái lối sống duy tình đi, kẻo truyền sang cho đời con anh cái kiếp sống nghèo khổ đấy!” Mãi lẩm bẩm cái câu nói của cô ta.“ quên đi lối sống duy tình”, “ duy tình nên bỏ đi”. Cầm cái kéo bước ra sân, về phía vườn cảnh, những chậu cảnh được Nam chăm sóc vẫn xanh tươi, ngày càng hiện ra những kiểu dáng đẹp. Những chậu cây dường như đã đánh động vào tâm lý Nam, Nam trở lại là một người như trước kia, biết tự chủ hơn, dứt khoát hơn và bớt đi sự cúi đầu trước người khác. .. Chỉ duy một điều thời gian này hay lẩm nhẩm một mình. Không cho cô vợ đi buôn những chuyến xa nữa, những việc cần thì Nam đi: ” Cô cũng nên ở nhà với thằng con cô đẻ ra nữa!”
Nam lại tái xuất thương trường với những chuyến đi buôn xa. Chỉ buồn ở nhà chẳng ai chăm sóc, quan tâm cắt tỉa những chậu cảnh mà cành lá đâm ra búa xua, chẳng còn hình dáng gì, có cây cũng dần khô rồi chết. Cô vợ ở nhà cũng sinh buồn, sinh tật, sinh ra bừa bộn. Nhiều lần đi xa về Nam thấy quần áo cô vợ vất khắp giường trong giường ngoài, nó nhàu nhò, cầu thang cũng có, trên salon có khi cũng vài bộ.…. Nhớ lại hàng xóm buôn chuyện nhà mình, Nam hiểu được rằng lúc Nam đi buôn thì cô ả cũng hẹn hò tình nhân về nhà mây mưa. Có hôm hai người vặc nhau, Nam lại hét lên khi trong người đã có chút men rượu. “ Phải ly hôn”, Nam nói với cô vợ. Cô ta chỉ cười vào Nam:” Trở về với văn hóa duy tình của anh hả?” Mắt Nam đỏ vằn lên kèm theo sự bực tức mà nếu là một thằng đàn ông khác thì cũng gây ra xô xát: ”cái kiểu sống của cô đồi bại lắm, cô làm như tôi bị mù à? Cô cứ nghĩ là tôi bị điếc mà không nghe thiên hạ nói gì về cô à? Cô …. Cô ….” “ Anh cũng từng phụ người đấy thôi! Hơn thế anh cũng muốn tôi đẻ cho anh đứa con, anh cũng từng ham cái của tôi mà để vợ của anh phả bỏ xứ đi đấy thôi, anh mặc cô ấy đi mà không rời được tôi nửa bước đi tìm về, anh không làm được như thế đúng không?” Những lời nói chua chát và quá thực tế của cô đã đánh vào Nam một đòn thật nặng khiến Nam quỵ hẳn. Kể từ đó Nam dần sa vào men rượu, chỉ có rượu mới khiến cho Nam quên đi tất cả.
Đã hơn một tuần cô ả gom hết tiền trong tủ ra đi không để lại một lời nhắn, chỉ có thằng cu con vẫn kiên trì bám lại căn nhà này cùng Nam. Cũng tại nó nhỏ quá, chưa hiểu biết gì về những chuyện xảy ra trong cái gia đình này từ khi nó còn trong bụng mẹ cho đến lúc này nếu không nó cũng đã bỏ Nam mà đi. Đưa nó ra quán bún riêu đầu đường cho thằng cu con ăn sáng mà cũng không tránh được những cái nhìn và lời bóng gió, những câu mỉa mai người ta nói về Nam, bàn luận về cô vợ hai. Người đẻ cho Nam thằng cu con rồi cất vó bay xa.
Nam chửi thầm:” Mẹ kiếp, con người sống với nhau còn đểu như …. nữa là huống hồ gì mấy người có tốt được gì với tôi, có nuôi tôi và cho tôi được một đồng nào?
Từ ngày cô vợ ai ẵm tiền ra đi, Nam chẳng buồn đi buôn mà suốt ngày ở nhà chăm sóc thằng cu con. Nhiều khi nhớ về cô vợ hai, Nam nhủ thầm trong bụng:” cũng may cô ả ra đi sớm chứ mãi ở lại thì cô cũng bán mất căn nhà này theo trai cũng chẳng ai hay.”
Sang cái năm thằng cu con được ba tuổi, Nam đăng ký cho nó đi học mầm non chỉ cách nhà vài cây số, cứ sáng đưa cu con đi ăn sáng trước khi đến trường rồi chiều đón về nhà. Cứ như thế thành cái thói quen ở nhà một mình, không bạn bè ghé thăm ca hát nhậu nhẹt. Nam sinh ra cái thói cứ sáng đưa con đi học về lại ghé vào quán cháo lòng ngồi uống, uống cho say, say để hết một ngày.
Sáng nay, lại ngồi lai rai một mình cho hết đi buổi sáng. Men rượu vào khiến Nam chếnh choáng, máu trong huyết quản sôi lên, Nam bồng bềnh ngược trôi trở lại với quá khứ, về những ngày tháng ban đầu, nhớ về người vợ đã cùng Nam bước chân vào Nhà Thờ và từng nguyện cầu:” Nguyện yêu thương và tôn trọng …… suốt đời tôi.” Máu trong cơ thể lúc này như lại sôi sùng sục, Lao nhanh ra cửa vội vội vàng vàng cầm tay lái quay xe,… cảm giác ê chề, nhục nhã cho chính bản thân tội lỗi của mình.
Vừa chống xe trước sân, toan bước vào mở khóa nhà Nam như sững lặng, mắt tròn xoe, miệng há hốc,…
-Một giọng nói thân quen đấm ấm rót vào tai Nam chứa đầy sự ngọt ngào: "Em trở về với anh đây, em không thể nào bỏ được, không thể nào quên được người đã cùng em bước vào Thánh Đường, quỳ bên nhau nguyện cầu cho ngày mai. Phải chăng: “ Sự gì Thiên Chúa đã liên kết loài người không được phân ly.”
Cái Bang
0 Nhận xét
Nếu thấy bài viết này có ích và thú vị, sao mình không viết Comment nhỉ?