Con bé ngước nhìn từng đàn cò đang chấp chới bay trong trời
chiều, bóng đàn cò in xuống mặt ao những
điểm trắng mơ màng.
- Chúng
đang bay về đâu vậy Dì?
- Dì
ơi, con có khi cũng ước gì mình có thể nhỏ lại, nhỏ lại bé xíu để cưỡi trên
lưng những con cò đó, con sẽ nhìn xuống trọn vẹn làng quê mình, nhìn thấy hết
những cánh đồng từ làng một đến làng ba. Sẽ nhìn thấy đồi KiTô Vua của Gia Hòa,
nhìn thấy đồi Ông Cụ Vựng bơ vơ giữa bạt ngàn ruộng lúa ra sao. Con sẽ biết
được mặt trời lặn bên kia trái đất có đẹp như ở mình không . Mà sao những đứa
bạn con cứ muốn và tìm mọi cách để sang bên ấy.
- Sao
hôm nay con mơ mộng vậy? chắc lại bị mẹ mắng rồi phải không?
Con bé
đã lớn rồi, mặt mày xinh xẻo y hệt như chị tôi. Nó nhìn tôi bằng cặp mắt tròn.
- Dì à,
khi sáng nay Ba con về đó Dì!
- Vậy
hả? Vậy sao con biết đó là Ba con? Con có nhớ gương mặt ba con là như thế nào
đâu chứ!
Con bé
nước mắt lại trào ra.
- Lúc
con chuẩn bị đi sang nhà cái Linh nhờ nó xin cho con vào ca đoàn thì Ba về. Vì
Ba con hỏi Mẹ nên con cũng không để ý lắm. cứ nghĩ chỉ là hỏi Mẹ có chuyện gì
mà thôi. Hai người nói chuyện lâu lắm! Lúc con về vô tình nghe Mẹ nói con mới
biết ông ấy là Ba con. Nhưng không phải con nghe lén đâu! Con nghe mà muốn chạy
vào ôm ông ấy, nhìn thật kỹ gương mặt người Ba của mình,…. Ba con có vợ khác
bên Mỹ rồi Dì ơi, con cũng co em gái nữa. đứa nhỏ đó cũng hơn 10 tuổi rồi. Ba
nói đây là lần đầu và cũng là lần cuối Ba về thăm quê, Ba đi và sẽ ở luôn bên
đó. Lần này Ba ghé là để thăm Mẹ con con và cũng là xin lỗi Mẹ. Con nghe nói Ba
sẽ kiếm người làm mai để đưa con qua bên ấy, giờ Ba đang có hai tiệm Nail bên
Texas gì đó.
- Rồi
sao? Mẹ con có nói gì không?
- Mẹ
con chẳng nói gì hết, con thấy Mẹ nín thinh à, cứ lát Mẹ lại giơ ống tay áo lên
thấm hai hàng nước mắt. Lúc đó, tự nhiên con thấy thương Mẹ con lắm Dì àh! Mẹ
con đã khổ dữ lắm rồi. Ba còn đưa cho Mẹ một số tiền hình như là đôla và xin
lỗi nữa nhưng Mẹ con không lấy.
Chị tôi
đã khổ như thế cả mười mấy năm rồi! Xinh đẹp vậy, đang hạnh phúc với gia đình
vậy mà đùng một cái anh rể tôi theo tàu đánh cá đi không thấy về. Một mình chị
tôi nuôi con bé lớn khôn, cho nó ăn học đầy đủ mà không một lời oán trách, chị
âm thầm và lặng lẽ nhìn con bé lớn từng ngày. Lúc anh rể tôi đi mà cả hơn một
năm cũng chưa thấy về, chị tôi khổ sở khóc từng đêm trời mưa bão. Mọi thứ trong
nhà cũng nhờ hàng xóm giúp nhiều hơn là do chính bản thân làm ra. Cái quán tạp
hóa này trước kia cũng nhờ hàng xóm giúp đỡ nên giờ nó mới được như vậy. Tôi
biết có rất nhiều anh từ làng một đến làng ba, có những anh cũng tận Xuân Sơn,
đứng đắn, khá giả tìm đến chị ngỏ lời. Dù biết chị tôi đã có chồng và con bé!
Ấy vậy mà chị tôi từ chối, từ chối cứ như là bản năn của Chị vậy. Cô Uyên kế
bên nhà vẫn nhận xét:” Chị mày còn trẻ, đẹp ấy vậy mà mắc cái chứng bệnh chờ
người đã chết.”
- Rồi
sao? Khi con được nhỏ bé lại thì con muốn cưỡi trên lưng những chú cò trắng mà
bay đi đâu?
- Con
chẳng biết mình sẽ bay đi đâu. Miễn sao là đi và đi thật xa cái làng này, con
thấy ở đây sao mà nó tù túng và khó chịu lắm Dì ơi!
- Nhưng
đi rồi, con bỏ Mẹ con lại với ai? Ông bà nội ngoại cũng không còn, Dì đâu này
nào cũng có thể qua đây với mẹ con? Dì còn Dượng, còn các em nữa chứ!
Con bé
lại rơm rớm nước mắt.
- Con
chẳng biết như thế nào nữa Dì ơi,… con khổ quá. Con thấy sau này chắc con cũng
khổ như Mẹ con vậy. Mọi người có thể sống tốt và vui vẻ với nhau mà Dì. Ba con
bỏ mẹ con con đi như vậy, biết là Mẹ con sẽ khổ mà sao Ba vẫn làm, mình có thể
sống dễ dàng, hạnh phúc mà sao con thấy Ba con khó vậy Dì?
Con bé
đã lớn rồi, trong đầu nó bây giờ đã có quá nhiều thứ ngổn ngang rồi. Bằng tuổi
nó, mấy đứa con gái trong làng đã tay bồng tay bế, phần lớn đã đi nước ngoài
sống cuộc sống sung sướng. Mà có nhiều đứa khi về rồi cũng vẫn chưa hết bàng
hoàng, nhớ như in ngày ra đi và cuộc sống nơi xứ lạ, bất đồng ngôn ngữ,…. Còn
nó, vẫn ở nơi xóm nghèo này mà không một lời trách than. Có lẽ hôm nay khi nghe
được cuộc nói chuyện giữa ba mẹ nó đã khiến nó như đảo lộn đi cuộc sống xưa nay
vốn vẫn yên bình.
Hai dì
cháu tôi nhìn từng gợn nước lăn tăn trên mặt ao, cứ chốc chốc lại vài con rô
đồng ngoi lên đớp bóng. Tôi vẫn cứ miên man nghĩ về những câu hỏi của con bé mà
không sao trả lời được. Tình bạn của tôi và con bé là vậy! Nó sẽ hỏi, sẽ nói
chuyện với tôi về mọi thứ mỗi khi nó thật sự buồn và cần người tâm sự. Mãi nhìn
những gợn nước mà không ai nói với ai một câu nào, để đưa mình vào một thế giới
riêng trong từng suy nghĩ. Mà đúng, làng Bình tôi giờ vắng đi tiếng chim hót
thay vào đó là các âm thanh ổn tạp từ các cửa hàng , các quán ca hát ngoài
đường chính vọng vào trong các con đường nhỏ nơi chúng tôi đang sống. Nhớ hồi
chị em chúng tôi còn là những đứa con gái tuổi đôi mươi, đi bước một bước hai
thì chim chóc cũng chuyền cành bước ba bước bốn. Có khi đi lúa lại vô tình đá
chân vào chú chim nhỏ đang cố kéo những chú sâu đang bị vùi dưới những hạt lúa
giữa sân nắng chang chang. Mỗi độ tháng mười, nào là chim én, chim xanh bay
lượn trên cánh đồng bao la lúa chín vàng, có khi đậu trên nón những người đang
lom khom cắt lúa. Như là chúng nghỉ mệt sau những lúc bay tìm bắt những chú cào
cào, châu chấu vụt bay lên bởi bàn tay người khươ từng thăn lúa mà cắt. Cắt gom
từng cụm để những chàng thanh niên kéo những chiếc cỗ bịt mùng nặng trịch trên từng ô ruộng sình lầy mà đập .
Cái âm thanh bùm bụp, rào rào khi những chàng thanh niên đập lúa xuống cỗ, khi
những hạt lúa rơi vào cỗ nay còn đâu?... Thay vào đó là những âm thanh phành
phạch, xình xịc của những chiếc máy thổi lúa vang lên suốt ngày trên cánh đồng
nho nhỏ nuôi chị em tôi. !
Những chú ruồi chốc chốc lại lao thẳng vào mặt
tôi như những chiếc máy bay thần phong hồi làng Bình tôi mới hình thành chẳng
bao lâu. Cái biến cố năm 1964 khiến tôi không bao giờ quên! Chính những chú
ruồi đã đưa tôi về với thực tại của ngày hôm nay, của bây giờ và đang ngồi bên
cạnh con bé. Rằng mọi thứ đã đổi thay nhiều lắm, rằng hiện trạng sinh thái bây
giờ rất đáng lo ngại, rằng đời sống xóm làng đang phát triển rất nhanh, rằng
lớp trẻ bây giờ nghĩa thoáng và làm tất cả mọi việc nhanh hơn chúng tôi rất
nhiều, có những chuyện ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Nghĩ
cũng lạ, sự nổi tiếng thời này hóa ra cũng rất dễ dàng. Một cô bé viết thư tình
trên mạng Internet gì đó cũng giật được giải văn chương, một anh chàng suốt
ngày cờ bạc để đến khi không còn một xu dính túi rồi quay lại chỉ điểm thì cũng
nhận được giấy khen có công trong bài trừ tệ nạn xã hội. Thật giả nó cứ loạn xì
ngầu vì cái cân giá trị và độ tin cậy của nó chẳng còn ai muốn quan tâm làm chi
nữa. ….
- Hôm
bữa Dì nói sẽ viết bài gửi cho báo về
mấy vụ đụng xe ngoài hàng nhất Dì đã viết chưa?
Con bé
đột ngột lên tiếng.
-
Chưa,….. à mà có!
Tôi nói
là để lảng xa đi câu chuyện buồn trong đầu con bé.
- Dì
định viết về ý thức sinh hoạt của bà con ta, Dì sẽ viết về con đường xứ mình
thì nhỏ nhưng xe lớn lại lưu thông quá nhiều. Cú vài ba bữa lại nghe tin có tai
nạn giao thông, không bị người khác đụng thì cũng là do say rượu đụng nhau dẫn
đến qua đời. Dì sẽ viết về các loại rác được đựng trong bao và chất thành đống
như đống rơm bốc mùi hôi thối, người ta đưa ra chỗ tập kết chờ xe rác gom mà
chẳng ý thức, có khi để ngay cổng nhà người khác, ngay cửa tiệm của ông này bà
kia. Nơi người ta kinh doanh, cũng phải kiếm từng miếng cơm hạt gạo. Ấy vậy mà
người ta ăn tô to bát lớn rồi vất đi, gom ra trước cổng người khác mà đổ, thế
thì khách nào chịu nổi cái mùi đó mà vào tiệm người ta được hả con? Dì sẽ viết
về mấy con heo, con mèo chết và bốc mùi trên đường ra ruộng nữa! Sao súc vật
nhà người ta chết , người ta không mang chôn cho tốt vườn sạch đất mà lại đem
vứt ra ngoài đường cho người khác phải ngửi, phải gom đem chôn! Con có còn nhớ
cái đợt dịch heo tai xanh vừa rồi không? Nhà dì làm gì có heo con. Ấy thế mà ai
đó cũng vất xuống ao nhà Dì một cái bao trong đó có hai con heo đã chết, khi
Dượng con phát hiện ra thì nó cũng bắt đầu rữa ra rồi,….
- Nghe
cũng hay lắm đó Dì! Dì cứ viết đi, lần này nhất định con sẽ không chọc quê Dì
như những bài thơ trước mà Dì viết tặng Dượng đâu.
Con bé
có vẻ đã bớt buồn.
- Dì sẽ
viết chứ! Dì sẽ viết thêm một bài thơ hay bài văn để tặng cho cháu gái Dì lúc
lên xe hoa về nhà chồng nữa kìa.
Con bé
mắc cỡ mà đấm vào vai tôi thùm thụp rồi quay đi chỗ khác, mặc cho tôi cười vui
như vừa bắt được một kho tàng quý giá.
- Mà
con cũng bộn tuổi rồi đó, mai mốt mà lấy chồng thì mẹ con cũng hết được nhờ cậy
chi luôn.
Con bé
mắc cỡ, đứng dậy bước vào nhà và buông lời trở ra:
- Chồng
con chi Dì ơi!
Nhìn
theo dáng đi của nó, cái lưng mảnh mai của đứa con gái tuổi đôi mươi. Ừ, chồng
con làm gì? Cái đời mẹ nó chưa đủ khổ hay sao? Cũng chồng, cũng con đấy! Nhưng
anh rể tôi cũng theo tàu theo ghe mà đi biền biệt gần hai chục năm không biết ở
phương nao, sống hay đã chết. Để hôm nay lại xuất hiện trước mặt chị tôi và con
bé. Hai mẹ con nó phải dựa vào nhau, dựa vào hàng xóm láng giềng, dựa vào cái
chòi lá bé nhỏ này mà sống cho đến nay.
Chợt
con Bé kêu vọng ra:
- Dì
ơi, Dượng hỏi có Dì bên này không, về đón thằng Hai dùm vì Dượng hôm nay về
muộn.
- Ừ, Dì
về luôn nghen con!
Bước
những bước đầy những câu hỏi ngổn ngang mà con bé hỏi tôi, không biết sẽ trả
lời như thế nào với nó. Chợt nhớ đến câu thơ:
“ Phải chi lên được đến trời,
Hỏi trời sao để cho đời khổ đau.” (*)
Câu thơ
nó ấm áp mà như đang than trách, tôi bị nó xuyên vào máu, vào thịt như một vòng
gai ngoằn nghèo. Cuộc sống quê tôi, của Chị tôi và bao mảnh đời khác trong làng
tôi hay những nơi khác là vậy. Nó khiến tôi ưu tư suy nghĩ mãi, vì Cái gì nó đã
đi vào lòng người thì cũng như thế thôi, chẳng bao giờ nó thẳng cả!
(*) Câu thơ được trích trong bài thơ Đời của Thầy Hồ Văn Lành.
Cái Bang
0 Nhận xét
Nếu thấy bài viết này có ích và thú vị, sao mình không viết Comment nhỉ?